Hì hục tìm kiếm, cuối cùng cũng có chỗ sửa, con bugi quái quỷ, mỗi lần chết máy là một lần thay, nản vô cùng…..
Xuống đến cửa hàng thì chị đã đợi sẵn, hixxx, sao trông chị rạng rỡ quá, đáng yêu quá, cảm giác như mọi thứ sáng bừng lên, mái tóc xoăn dài, áo trắng quần đen sowvin, má chị hơi bừng đỏ, chưa bao giờ tôi thấy mình rụt rè vậy,
* Chị ah,
Chị chỉ cười, vẫn nụ cười ây cái răng khểnh sao đáng yêu đến thế,,,,,
* Mặt em nhọ kìa
* Vâng, tại cái xe quái quỷ này, đến là nản, nghèo khổ thê đó ( tôi nháy mắt chị ).
Chị ko nói, lấy khăn lau lau vết bẩn trên mặt, mà chả hiểu có bẩn hay không, nhưng mồ hôi thì nhễ nhại…. đến là lạ. Bỗng nhiên trời mưa, mợi thứ như mọi thứ sắp xếp của ông trời,
* Mưa thế này thì bán gì nữa, hixxxx,
Chị cười rũ rượi….
Có lẽ nhìn tôi buồn cười quá,
* Nhìn em khắc khổ quá ah ? nhăn chán nhanh già lắm ah nha.
* Kệ, em già lắm mà, sinh năm 84 mà người ta cứ bảo là 78, thế đấy,
* Không, chị thấy em trẻ mà, còn có duyên thầm nữa…
Hiazzz, thầm với thì, thầm cũng khổ vì thầm thôi chứ vui gì đâu, lại lấy vợ rồi, đôi khi muốn bay mà cánh đã mỏi, lực đã mòn, tôi thầm nghĩ….