“Có rồi, đừng lo”, lão đáp lớn. Là một thành viên có thớ trong hội, lão chịu trách nhiệm về việc này.
“Vậy mày biết là tụi nó ở đâu ? Giờ này còn chưa lên đây ngay ? Bao nhiêu nhân vật quan trọng đang chờ đợi”
“Đáng lý phải tới rồi”, lão đáp. “Có lẽ còn đang thay đồ”.
“Hay cởi đồ”, một giọng cất lên, và nhiều người phá ra cười.
Ngay khi đó hai người đàn ông, trạc tuổi 20-25, tướng tá lực lưỡng, khuôn mặt điển trai, bước vào, cầm theo miếng trải giường. Họ mặc áo thun và quần đùi. Sau khi bước lên sân khấu, họ đặt miếng trải xuống và hướng về phía mọi người. Một trong hai bước tới.
“Xin lỗi quí vị vì sự trễ nãi. Người phụ diễn của chúng tôi bị trục trặc, cô ta không báo trước tiếng nào. Tôi không biết phải tính sao, nếu không có cô ta, chúng tôi không thể tiếp tục. Vì hai người đàn ông không làm được trò trống gì”.
Căn phòng vang lên những tiếng cười hể hả.
“Và quý vị cũng chẳng muốn xem chúng tôi”, gã nói tiếp. “Vì thế, chúng tôi định chờ thêm vài phút xem cô đồng nghiệp có đến”.
“Cái gì”, lão la to lên khi nhìn xuống đồng hồ. “Trễ lắm rồi”.
“Ông nói sao, tôi nghe không rõ”, gã biểu diễn đưa tay lên mang tai.
“Tôi nói”, lão la to, đứng lên. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu khi lão nhìn xuống Akiko. Là một người Chủ tịch Ban “Văn nghệ”, lão cảm thấy thật mất mặt vì sự cố xảy ra. Không còn cách nào khác thật à ? Không chừng chức Chủ tịch của lão sẽ bay mất. Đêm nay có rất nhiêu Ban hội đồng tới xem, nếu không đẹp mắt thì … Mấy ý nghĩ lẩn quẩn trong đầu lão.
Thình lình, lão kéo Akiko bước lên sân khấu, mặc cho cô có ghị lại.
“Không có lý do gì phải ngưng, Chương trình vẫn tiến hành đúng giờ, tại sao phải chờ chứ. Akiko đây sẽ đứng ra thay thế, phải không ?”
Kinh ngạc bởi những lời lão vừa thốt ra, Akiko như nghẹn lời. Cô há miệng nhưng chỉ ú ớ được vài lời. Mắt cô trợn to sợ sệt. Cô chỉ biết lắc đầu nhìn xuống đám đàn ông, định bước xuống sân khấu nhưng bị lão bố dượng kéo lại.
Phần lớn đàn ông nhìn chằm chập vào cô. Biểu hiện trên khuôn mặt của họ là sự tò mò, nôn nóng muốn biết cô thơ ngây như thế nào trước hai gã đàn ông đầy kinh nghiệm.
“Màn kịch đặc sắc đấy”, một gã ngồi gần sân khấu nói nhỏ. “Tôi nghĩ bất cứ ai ở đây cũng tưởng cô đây là người thay thế thật”.
“Họ nghĩ tôi là … là cái thứ ấy sao … Trời ơi !” Akiko kêu lên, khi lão để cô đứng giữa hai gã đàn ông vạm vỡ, rồi bỏ xuống chỗ ngồi. Cô như muốn thé lên khi hai người đàn ông bắt đầu cởi áo ra.
“Xin mời cô tới đây … Tôi nghĩ cô chưa bao giờ làm qua việc này, nhưng không sao, anh em chúng tôi đã từng biểu diễn với người lạ. Cô đừng lo. Tôi chỉ ráng đóng kịch theo lời ông Chủ tịch dặn. Tôi sẽ cố gắng nhẹ tay một chút.”, một gã ghè tai cô nói.
“TRỜI ƠI ! KHÔNG ! TÔI KHÔNG PHẢI NGƯỜI BIỂU DIỄN. XIN QUÍ VỊ THÔNG CẢM. NGƯỜI ĐÓ LÀ BỐ DƯỢNG CỦA CHỒNG TÔI”. Cô la lên.
Đám đông ở dưới chăm chú xem, không phản ứng tới lời cô nói. Một trong số còn la lên, “Diễn hay lắm, y như thiệt!”.
Khi cô bước xuống sân khấu, một gã nắm cô kéo lại và tán mạnh vào mặt cô, làm cho Akiko kinh ngạc, phản ứng dữ dội. Đám đông vỗ tay tán thưởng.
Mặc cho Akiko có chống trả đến cỡ nào, một gã đã đè sấp cô xuống sân khâu, tay bịt miệng. Gã kia bắt đầu lột áo và kéo váy cô lên. Cô giãy vùng định la toáng lên nhưng vô dụng. Quần lót cô bị kéo xuống tới gót, đưa ra bờ mông trắng phau. Cô ước gì cô chết ngay bây giờ vì sự xấu hổ. Gã còn tán vào mông cô ban bát, rồi cầm quần lót cô lên mũi, ngửi.
“Cô bé này khá bốc”, gã nói to cố tình cho đám đông nghe thấy. “Bắt tay vào việc chưa ?”
Nghe thấy vậy, cô ú ớ la lên, và co chân đá đạp. Nhưng bị tên nọ chọt tay bóp vào cửa âm động. Akiko chợt im bặt, đưa cặp mắt căm thù nhìn hắn.
Tên kia đứng trước vuột áo cô ra khỏi đầu và theo lời đề nghị của đám đông, hắn sờ soạng khắp mình cô. Akiko tức điên và cảm thấy nhục nhã khôn cùng. Khi hắn đặt bàn tay lên vú, và se bằng hai đầu ngón tay, cô như muốn mửa ra vì ghê gớm.
Aiko chống cự một lúc nhưng thấy bất lực vì hai gã quá khỏe so với cô. Nhắm mặt lại cô bắt đầu thút thít. Tiếng ồn hò hét của đám đông át tiếng cô nức nở.
“Khơ … ng”, Akiko nghẹn ngào, khi nhũ hoa bị véo mạnh. Cái đau của da thịt và của sự sỉ nhục như xoáy vào xương tủy.
Tên nọ dùng dây trói hai chân cô lại. Bằng một động tác uốn dẽo, hắn cong mình và đặt chiếc lưỡi vào cửa mình Akiko. Hơn nửa phút trôi qua, Akiko càng thấy thêm khó chịu vì bản năng tính dục dần dà ngự trị trên bản năng lý trí.
“Làm ơn … nnnn”, Akiko van nài, khi gã đàng sau buông tay trên miệng cô ra. “Tôi không muốn … không phải … tôi là khách thôi”.
“Ê, con nhỏ nói y như thiệt, hay la hỏi cho rõ ràng coi” một giọng đàn ông cất lên.
Hy vọng được cứu ra của cô tan biến khi một giọng khác vang lên, “Dẹp đi. Mày xỉn rồi. Chẳng lẽ Chủ tịch lại bắt con dâu mình lên diễn, phải không ?”.