VN88 VN88

Thà em mất nết nhìn trộm chị gái tắm

Trời vẫn âm u, dù cơn mưa đã nhẹ hạt hơn.
Bên trong hàng rào cao ngất ngưỡng của KHU TỰ TRỊ, cô gái áo trắng đang xoay tít cây dù trên tay, những giọt nước bắn tung tóe về tứ phía. Chiếc dù cứ càng xoáy, càng nhanh.
Cô đang đi trên một hành lang hẹp ngăn cách hai bức tường của hai lô chung cư sát sạt nhau, chiều ngang chỉ tầm vừa đủ một người rưỡi. Đôi mắt cô gái vẫn lơ đễnh nhìn về phía màn đêm dày đặt ở lối đi trước mặt.
Từng bước chân chậm rãi tiến tới bỗng nhiên ngừng hẳn. Cây dù trên tay cô cũng ngưng bặt, thôi xoay vần. Không một âm thanh nào được phát ra, ngoài tiếng mưa. Không khí nặng nề bao trùm lấy quang cảnh, càng làm cho người ta cãnh nhận được một màn sương lạnh lẽo bao quanh cô gái.
-“Ra đi!” – Cô thì thầm.
-“Khá lắm cô bé!” – Bóng tối dầy đặt trước mặt cô, vang lên bước chân khô khốc. Người đang ẩn thân không thèm che dấu sự hiện diện của mình nữa.
-“Anh là…” – Cô gái nhìn dáng người đang thoan thai bước ra từ bóng tối ấy. Người đó vận một bộ đồ khá đơn giãn, áo sơ mi trắng bỏ ngoài thùng và không cài cái cúc trên, cùng quần và giầy tay màu đen., mái tóc màu cà phê được tỉa xéo theo kiểu Hàn, nhưng giờ nó ướt sũng và bết cả vào trán. Nhìn gương mặt điển trai thư sinh trước mắt mình cô gái ước chừng y chỉ khoảng 25 26 tuổi, tức là lớn hơn cô 1 2 tuổi mà thôi. Ánh mắt anh ta ánh lên một tia buồn nhưng đầy ấm áp. Làn da sáng cùng một nụ cười hiền như đang xoa dịu cái đáng sợ của màn đêm xung quanh anh ta.
-“…là người mời cô gia nhập với chúng tôi, và đêm nay đích thân tôi đến đây để đón khách của mình.” – Nụ cười anh ta càng ấm áp lạ.
-“… và sẵn tiện, đảm bảo cho khách của mình được an toàn…”
-“Không cần đ…â…”
Cô gái chưa dứt lời thì một tiếng uỳnh lớn đột ngột vang lên bên cạnh anh ta. Một bóng người từ đâu trên cao bỗng hạ cánh xuống cắt đứt cuộc đối thoại của họ. Vũng nuớc dưới chân hắn ta văng lên bắn tung tóe.
-“Xong rồi à !?” – Anh chàng có nụ cười ấm áp lên tiếng, mắt hướng về bóng đen mới xuất hiện.
-“Uh, đã sạch sẽ. nhưng tôi chỉ phải dọn dẹp một nửa. Lúc chúng ta tới thì một nửa đã…” – Bỏ lửng câu nói hắn liếc về phía cái dáng người trắng trắng lạnh như băng trước mặt.
-“Quả không hổ danh!” – Nụ cười ấm áp lại tỏa lên rực rỡ trong màn đêm.
Anh ta tiến lên, chìa một bàn về phía cô. : “ Tôi là Đình Phi… Còn anh chàng kia là…”
Một tiếng chóe sắc lạnh vang lên khi cô gái xếp nhanh cây dù lại và chỉa thẳng về phía Đình Phi.
-« Đừng lại gần tôi khi tôi chưa tin tưởng anh »
-« Haha, ghê gớm thật. Tôi là Nhất Cương, thủ lĩnh còn lại của Hội Sói. » – Cái gã ồn ào khi xuất hiện cười ngất.
-« Chứng minh đi.. ! » – Vẫn không hạ cây dù xuống, cô gái lên tiếng.
-« Đáo để lắm, cô bé ! » – Nhất Cương nói, đồng thởi cởi phăn cái áo khóac da bò bên ngoài để lộ một cơ thể rắn chắc trong chiếc áo thun ba lỗ của mình. Trên vai hắn chễm chệ hình xăm cái đầu của một con sói.
Đình Phi cởi thêm một cúc áo trên nữa, để lộ thấp thóang cái đầu sói trên ngực của mình.
-« Chắc cô cũng biết dấu hiệu này »
Cô biết chứ, dấu hiệu nổi tiếng trên vai và ngực của hai người con trai này được biết đến từ rất nhiều năm trước trong thế giới KHU TỰ TRỊ. Nó đã trở thành huyền thoại của khu chung cư xuống cấp này.
Cách đây gần mười năm, có hai kẻ mang đồng phục học sinh bỗng đâu xuất hiện trong KHU TỰ TRỊ. Họ đi khắp các lô, chiến thắng muôn vàn trận đụng độ. Họ bênh vực kẻ yếu thế, tập hợp những kẻ sa cơ, những kẻ bị đào thải khỏi cái xã hội bên ngoài phải chui vào đây. Có thể nói, ở Khu chung cư này, không nơi nào không có máu họ đổ xuống. Nhưng điều làm cho người nghe cậu chuyện phiêu lưu của họ cảm thấy tò mò thích thú xen lẫn bán tính bán nghi là họ rất mạnh, họ chưa từng thua trong bất cứ trận chiến nào. Trong hằng hà sa số những trận đánh sinh tử đó, nhân dạng của họ được khắc họa bằng những lời kể lại của kẻ bại trận. Hai chàng trai trẻ tuổi, một dáng vẻ thư sinh, một rắn chắc nam tính, cả hai đều đẹp trai và phong độ với hình xăm đầu sói thấp thóang trên vai và ngực của họ đã trở thành một biều tượng khiếp sợ cho bất cứ ai chạm trán phải.
Đến hôm nay huyền thoại vẫn tiếp tục. Họ thành lập Hội Sói, quy tụ những kẻ bị bỏ rơi, những kẻ lầm đường lạc lối muốn quay đầu, những kẻ tính tình lập dị hoặc ngông cuồng, những kẻ quá xuất sắc nhưng không được thời trọng dụng trở thanh cái gai và bị truy sát bởi chính băng nhóm cũ của mình. Những kẻ đó tập họp lại dưới trướng của họ, và trở nên có ích hơn nhờ cách sử dụng người của Đình Phi, lợi hại hơn dưới sự dạy bảo của Nhất Cương. Danh tiếng của họ ngày mộ lan rộng, mọi người, kể cả kẻ thù đều xưng tụng hai người họ với cái tên mỹ miều là : « Nhị Hòang Tử »
Hội Sói dần lớn mạnh và trở thành một trong ba thế lực mạnh nhất của KHU TỰ TRỊ. Hội Sói không đông đảo như băng nhóm của « Hòang đế » nhưng lại sỡ hữu lực lượng tinh túy hơn nhiều, nhờ đó tạo thành thế chân vạc giữ cân bằng trong KHU TỰ TRỊ này.
Hội Sói được như ngày hôm nay hoàn toàn nhờ vào công sức của hai người con trai đang đứng trước mặt cô. Bản lĩnh của tên khóac áo da bò, vẻ điềm tĩnh của anh chàng có nụ cười hiền trước cây dù cùng với hình xăm đầu sói khiến cô chắc chắn rằng đây không thể là giả mạo.
-« Uhm, tôi là Khả Nhiên. Tôi đến đây theo yêu cầu của các anh. Vậy bây giờ… »
Đình Phi phất tay ngăn Khả Nhiên : « Ở đây không tiện . ! Hãy về nơi chúng tôi rồi nói tiếp »
Khả Nhiên lạnh lùng gật đầu.
-« Hay lắm » – Đình Phi mỉm cười, lại đưa bàn tay về phía Khả Nhiên :
-« Một lần nữa… Chào mừng cô đến với VÀNH ĐAI VÔ KỶ LUẬT »
…………………………
Trên chiếc giường êm ái, thân hình vạm vỡ của « Hoàng Đế » đang nắc những cú như vũ bão trên thân thể nỏn nà xinh đẹp đang chổng mông rên rỉ không ngừng dười thân thể hắn. Mắt hắn nhìn muốn lồi cả ra, răng nghiến chặt.Khỏi cần nói cũng biết hắn giận dữ thế nào trước những gì camera cửa đông ghi lại. hắn biết thuộc hạ mà hắn phái đi vừa bị làm gỏi bởi Nhất Cương.
Chỉ tội cho cô gái nằm dưới hắn đang phải gánh chịu sự giận dữ mà không phải do mình gây ra. Cô rên rỉ không ngừng, vừa sướng lại vừa thốn, mồ hôi cô nhễ nhại từ trên xuống dưới. Mắt cô nhắm nghiền, nơi khóe mắt long lanh vài giọt nước của cái cực khoái xen lẫn ê ẩm.
Cô hức lên một tiếng khi cái thân hình đồ sộ trên cô dập một cú sau cùng chất lượng rồi cho vào xối xả trong cửa mình cô vô vàn tinh trùng nóng hổi cuồn cuộn. Hắn gào lên căm giận : « Lại là hai đứa chúng mày ! »
……………………………………
Bốn bóng đen chậm rãi bước từng bước một trên khuôn viên đầy bóng cây sau bức tường phía nam KHU TỰ TRỊ. Đến trước một sảnh lớn rộng rãi, gió thổi phần phật tà áo dài của lão già dẫn đầu, cả bốn đều dừng lại, im lặng và chờ đợi một thứ gì đó.
– « Xin chào ! » – Giọng một người phụ nữ, trong trẻo nhẹ nhàng cất lên từ sau một trong những cây cột chống đỡ trần đại sảnh, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng ngươi đó đâu.
– « Lão chính là người được mọi người xưng tụng là « Vạn Điều Thông » – Mạnh Ngân Tiên Sinh ? » – Giọng nói đó lại vang lên.
– « Chính ta ! » – Lão già đáp, mắt đảo hết một vòng. Bốn người vẫn đưng ngoài mưa dưới bậc thang dẫn lên đại sảnh thản nhiên như không hề có ý định bước vào.
– « Ôi, không tiện ra tận nơi nghênh đón, thật xin lỗi ! Chẳng hay Tiên Sinh có gặp rắc rôi gì khi đến đây không. ? »
– « Có vài con chuôt nhắt, nhưng tụi ta đã dẹp rồi ! » – Lão nói, giọng tỏ ra mệt mỏi.
– « Phiền Tiên Sinh đến đây vào ban đêm, thật thất lễ ! Mời Tiên Sinh vào đại sảnh, chúng ta sẽ bàn về công việc sắp tới sau khi đã sắp xếp một chỗ nghĩ ngơi cho Tiên Sinh và mọi người. »
-« Có thể cho lão già này được diện kiến không thủ lĩnh của tổ chức Ánh Trăng – Hà Minh Nguyệt » – Lão đánh mắt về phía tên to con vạm vỡ đi sau cùng.
Hắn gật đầu hiểu ý cùng vơi một thân thủ nhanh nhẹn tương phản hoàn toàn với thân hình đồ sộ của mình, hắn tiếp cận ngay cái cột phát ra tiếng nói nãy giờ.
Ầm một tiếng, cái cột bị phá hủy tanh bành, cùng lúc một nữ y thoăn thoắt đảo người tránh những mãnh vỡ của cây cột đang rơi lộp độp xung quanh.
Biến cố nhanh chóng lắng dịu, tên to con đã nhanh chóng lùi về đội hình, cũng nhanh như lúc xuất thủ, nữ y cũng đã dừng lại điệu múa đẹp mắt của mình, và bằng một động tác thoan thai, cô từ tốn cúi chào : « Xin thứ lỗi, vì đón tiếp trong tình cảnh dấu mặt, nhưng Tiên Sinh cũng nhầm rồi, tiểu nữ không phải là thủ lĩnh. Mời tiên sinh vào đại sảnh, tiểu nữa sẽ dẫn mọi người đi gặp thủ lĩnh »
Cô gái mỉm cười, nụ cười cô trong và sáng như ánh trăng rằm. Cô mặc một bộ sườn xám được thiết kế đẹp mắt và hiện đại, dưới cổ áo được khoét một hình thù trái tim ẩn hiện làn da mịn màn, khe vú căng đầy, hai tà áo được xẻ cao hét mức có thể, để lộ đôi chân thon dài trắng muốt cùng một phần bờ mông chắc nịch của cô.
Tiếng thở phì phò phát ra từ gã to con nghe gấp gáp hơn. Giữa hai chân gã, cục u nổi lên dày cộm
Cô gái nhìn thấy rõ ràng cái cục u rành rành đó, bật cười khúc khích.
-« Có lẽ anh chàng to con này cần được một chút thư giãn. Sao Tiên Sinh và mọi nguời không mau lên đây để chúng tôi được nhanh chóng tiếp đãi. » – Nụ cười ánh trăng lại tỏa sáng rực rỡ giữa đại sảnh.
Lão giả liếc nhìn về phía cuối hàng lẩm bẩm : « Tên ngốc »
Cô em trong cặp song sinh đưa một bàn tay vuốt ve cái cục u của gã từ bên ngoài nói: “Bình tĩnh lại nào!”
-« Đi thôi » – Lão thở dài một tiếng, gõ lóc cóc cây ba-ton trên tay, buớc lên đại sảnh.
Một tiếng sét vang lên, ánh chớp xẽt ngang soi sáng một vùng trời, chỉ trong tích tắc, nhưng đủ để thấy đằng sau cả nhóm Mạnh Ngân Tiên Sinh là những hình thù người nằm ngổn ngang la liệt trên nền đất dưới mưa.

(Phim 18+ sướng tại Truyensex.sbs)

VN88

Viết một bình luận