“Đa mao” Lancôme nhảy vào nói hớt :
– Cho đến nay chưa thấy có “nạn nhân” nào thưa gởi hay than phiền hết. Chỉ có vài chàng sau đó ốm tương tư thì có. Nhưng các cô nương thỏa thích xong thì các cô nương biến mất . “Đường trần em, em đi” mà lị !
Có tiếng vỗ tay lốp đốp ra chiều tán thưởng. Chàng Lê uống một ngụm rượu chát, gật gù :
– Anh hiểu ! Các em muốn hưỡng thụ những kiểu mẫu thượng thặng nhất mà không bị dây dướng tình cảm. Vậy chỉ có cách bắt cóc thôi. Mà đối tượng phải mù mịt thì các em mới cởi bỏ được mọi sự e dè , bạo dạn để lộ bản năng nhục dục mà tư nhiên ai cũng có nhưng cứ phải đè nén, che đậy vì tập quán xã hội. Thỏa mãn xong, chắc các em thấy nhẹ nhàng thoải mái phải không?
Một bàn tay đút cho Lê một miếng thịt bò thơm phức, rồi giọng êm như hơi thở của “Hà
Thành” rót vào tai chàng :
– Con nhà ai mà ăn nói dễ thương thế, thưởng cho miếng thịt ! Nhẹ nhàng đâu không thấy, em thấy nó cứ … tưng tức ở chổ này, bắt đền anh đấy. Anh làm gì mà con “Hương Giang” nó rên to quá, nghe điên cả người. Nhanh lên rồi còn làm phận sự đi , lực sĩ !
Có tiếng của cô bé Hương Giang phản đối gì đó, nhưng bị tiếng của thủ lãnh “Gấu Chanel” át mất :
– Đừng nói gì thêm nữa, các bạn. Chàng Lê nầy ranh ma cứ như là như điệp viên James Bond 007 không bằng, đang cố thu thập tin tức về bọn mình đó. Trở về mục tiêu chính đi. Bây giờ anh Lê no say rồi, anh có giỏi thì trổ tài điệp viên xem nào. Mỗi đứa tụi em sẽ thưởng cho anh một cái hôn , một trăm phần trăm lặng lẽ. Anh mà đoán đúng được cả năm cô thì anh sẽ được cởi trói, chịu không ?
Lê bật cười :
– Đoán sai thì sao ?
– Thì anh sẽ bị lột hết quần áo, trói bỏ trước phòng ông Khoa Trưởng vào sáng mai.
– Úi cha ! Ác độc dữ vậy. Còn anh đoán trúng thì được cởi trói à ? Rồi anh cởi mặt nạ, biết hết mặt mũi của các em còn gì ?
– Anh biết được mặt tụi em rồi là anh …phải chết. – Giọng của “Chanel” tư nhiên đanh lại.
Có tiếng shotgun lên đạn cái “xoạch” ở phía trước, bên trái của chàng. Lê lắc đầu lia lịa :
– Ê ! Đừng đùa kiểu đó chớ . Có chết thì thà rằng anh được chết … trên bụng em sướng hơn. Ô kê ! Anh chấp nhận cuộc chơi. Khai diễn đi !
Chưa bao giờ Lê được hưởng cái thú độc nhất vô nhị nầy. Năm thân hình lõa lồ của năm thiếu nữ lần lượt ngồi vào lòng chàng, hai tay quàng cổ chàng, và đôi môi áp vào miệng chàng, hôn đắm đuối. Vừa hôn trả, Lê vừa cựa quậy người, đo đạc …đủ thứ . Đầu óc của chàng làm việc như bộ máy điện toán, thu thập dữ kiện rồi so sánh, kết luận. Những bộ mông tròn trĩnh đè nặng lên đùi chàng, có thánh mà chịu nổi. Dương vật của Lê ngỏng dậy, cứng như thép nguội. Các cô phải ngồi khép đùi lại đè lên nó, nếu không chắc nó đã chui tọt vào khe hở ! Sau cái hôn ướt át thứ năm chấm dứt, bầy ma nữ vây quanh, chờ James Bond Lê Phan tổng kết tình hình. Chàng Lê thè lưỡi liếm quanh môi một cách đễu cáng rồi lên tiếng :
– Cái hôn đầu tiên thoạt đầu e ấp nhưng nóng dần, đồng thời cặp vú sừng trâu áp sát vào ngực anh, làm sao anh quên được bé Hương Giang, cái hôn của em nhẹ nhàng như gió biển Thuận An vậy đó ! Cái hôn thứ hai, lưỡi lùa vào miệng anh tìm kiếm miên man trong lúc đôi chân dài đo sát đùi anh, em Passionate chứ còn ai , mùi hương của em, anh vẫn nhớ. Cái hôn thứ ba, miệng ngậm rồi nhưng còn để đó vì em mãi day day cái chổ kín xum xuê của em vào đùi anh như “chim muốn tìm về tổ ấm” . Em quái ác lắm, bé “Lancôme” ơi ! Suýt nữa là anh xoạc chân ra, tới đâu thì tới là anh thua cuộc rồi . Cái hôn thứ tư với chiếc lưỡi nhọn đầu quấn quýt nhắc nhớ anh cái cảm giác đê mê được “deep throat” khi nảy, cảm ơn em nhé, Hà Thành ! Cái hôn cuối cùng cuồng loạn như con người của em, “Gấu Chanel ạ”. Nhưng chính đồi vú đầy đặn của em đã đẩy sự đòi hỏi của anh lên gần cao điểm đó.
Lê nói xong mà không nghe cô nào lên tiếng. Dường như chàng nghe được tiếng tim đập dồn dập trong năm lồng ngực thiếu nữ . Chắc họ đang thấm thía nhận xét của chàng, giống như các cô xin xăm xong, trầm ngâm vì lời quẻ đoán. Sau cùng, giọng của “Gấu Chanel” cất lên :
– Hay ! Phục tài anh đó. Đoán trúng cả năm . Giữ lời, tụi em sẽ cởi trói cho anh .
Sợi dây da được lập tức tháo khỏi khung cửa, rồi tháo khỏi hai cổ tay của Lê. Từ lúc về đến đây, lần đầu tiên chàng mới thấy mình làm chủ được đôi tay của mình. Chưa kịp đứng dậy vươn vai thì chàng giật mình vì một miếng bông gòn từ sau đưa tới, áp vào mũi chàng . Chết rồi ! Mùi chloroform quen thuộc ! Lê định nín thở nhưng không kịp nữa rồi . Chàng xây xẩm mặt mũi. Trước khi ngất đi , Lê còn nghe giọng một người con gái nào đó rót vào tai chàng :
– Chúng em hứa cởi trói chứ có hứa trả tự do cho anh đâu . Anh ngủ chút đi để chúng em sửa soạn cho màn Thâm Cung Bí Sử nhé !
Làn gió mát làm Lê Phan thức dậy. Vẫn một màu đen mù mịt nhưng không phải màu đen của chiếc mặt nạ bịt mắt mà là của bóng đêm. Lê cảm thấy mình bị lột hoàn toàn khoả thân, nằm trên giường nệm và chàng cũng nhận ra là cả chân lẫn tay không còn bị trói nữa. Mắt cũng không bị bịt nữa, nghĩa là chàng được hoàn toàn tự do. Nhưng chàng làm gì được vì dù mở mắt to, chàng cũng không nhìn thấy gì cả. Gian phòng , với tiếng máy lạnh chạy phát âm thanh nho nhỏ từ một góc phòng, hoàn toàn tối như mực. Chàng nghĩ thầm :” À ! Trò chơi Thâm Cung Bí Sử của các cô là thế này đây. Họ thả lõng mình ra nhưng lại dàn dựng gian phòng kéo màn thật chặt trong buổi tối không đèn thì mình mở mắt cũng như mù, thế là vẫn không nhận diện đựợc ra họ” .
Chàng Lê vươn vai, duỗi chân, khoan khoái hưởng cái tự do của cử động sau nhiều giờ bị trói. Tay chàng, chân chàng bổng chạm phải da thịt của ai đang nằm cạnh chàng. Thì ra “họ.” Họ có cả đây, trên chiếc giường chắc phải là thật to nầy. Tiếng cười khúc khích trổi dậy, bên mặt, bên trái chàng. “Một, hai, ba, bốn” , Lê Phan lẩm bẩm đếm . Còn thiếu tiếng thứ năm. Chàng bèn cất tiếng :
– Cảm ơn các em đã trả tự do cho anh. Và còn nằm vây quanh anh làm cho anh có cảm tưởng mình là quân vương của truyện “Ngàn lẻ một đêm”. Nhưng còn Hương Giang của anh đâu rồi, không thấy ?
Có tiếng cười khẻ vọng từ phía xa giường. Và tiếng chân di chuyển nhẹ. Lê Phan chợt hiểu tất cả. Chàng bật cười :
– Các cô dùng cả ống dòm nhìn qua màn đêm nữa à ? Tổ chức chu đáo nhỉ ? Cái “night-vision goggles” cho phép Hương Giang quan sát được con mồi đang có những hành động gì phải không? Không công bằng đấy nhé. Anh không thấy được chút gì hết trong khi em thấy được anh từng chút một. Lại đây em. Anh không thấy bằng mắt nhưng vẫn có thể thấy em bằng môi, bằng đôi tay, và bằng … một thứ khác nữa.