Hảo nằm đó, hoàn toàn đã tàng hình. Nàng biết thế … nhưng vẫn mặc nhiên khóc …!
Nói về Khôi, đến lúc này sau khi đã đi lên tầng hai, và bấm chuông cửa phòng 216, chủ nhân ra mở cửa là một ông già, song lão nhìn quanh không thấy ai bấm chuông hết rồi chửi đổng một câu . Khôi thấy ông già thì đã đoán ngay là căn phòng này không phải, chỉ còn lại căn phòng 534 . Khôi trở về thang máy và bấm lên tầng năm. Khi cửa vừa mở ra, Khôi nghe tiếng thất thanh của năm bảy người quýnh quáng chạy về phía thang máy, có kẻ còn đang mặc quần, có kẻ thì áo quần xốc xếch, lại có đứa chẳng mặc áo quần gì cả, tay chưa kịp xách áo quần như một tên nào trong đám. Vừa chạy bọn chúng vừa la toáng lên, “CÓ MA …!!! CÓ MA!!!”. Nhìn phớt qua thì đúng là đám thanh niên đi chung với Hảo, chẳng khó khăn gì để nhận diện những mái tóc MTV xanh vàng trắng đỏ kia, và mặt đứa nào đứa nấy cũng cắt không còn một giọt máu.
Bọn chúng chạy búa vào thang máy . Khôi đứng đó do dự, tò mò vì mấy tiếng la “có ma!” của bọn chúng, lại thấy con bé Hảo không cùng chạy, và nhất là có đứa trần truồng chạy hớt hả ra như thế, hắn đoán điềm chẳng lành chắc đã xãy ra với con bé � bọn chúng chắc đã hiếp dâm con bé rồi!
Khôi bước lò dò tới bên cửa phòng, cánh cửa đã mở toang, ghé đầu nhìn vào hắn thấy cảnh tượng xào xáo, giường trải đều nhàu nát, gối vãy vứt tứ tung xuống đất, vài bộ áo quần của đàn ông còn xót lại, kể cả quần lót. Bên kia là mớ áo quần của Hảo bị vứt bung, chiếc quần lót trắng của Hảo thì treo tòn teng nơi mép giường diễn cảnh một chuyện bi thương nào đó vừa xảy ra trên mình của một cô gái. Trên giường một nàng thiếu nữ đang quay lưng nằm, chân dũi thẳng đan chéo, hai tay bưng mặt khóc. Nhìn mái tóc, và thân thể trắng tròn, hắn không cần đoán cũng biết chắc là con Hảo, vì có lần hắn đã trông thấy qua dáng hình của nó.
Con bé Hảo như chẳng hay biết sự hiện diện của Khôi vừa bước vào, tiếp tục sụt sùi khóc. Con bé cũng không màng tới sự tàng hình của nó có làm cho đám lưu manh kia sợ mà bỏ chạy, một chuyện được coi như là sự trả thù ! ít ra là trong lúc này, nhưng dẫu sao nó cũng biết sẽ không rửa sạch sự nhơ nhuốc đó.
Khôi bước nhẹ nhàng đến gần bên vừa muốn an ủi con bé, vừa muốn xin lỗi, nhưng chẳng biết nói sao đây, lỗi gì ? Hắn chẳng có lỗi gì ! Nhưng trong thâm tâm hắn vẫn cảm thấy có lỗi vì đã đến trễ để cứu con bé.
Khôi quày quặc định bỏ đi, vô tình đụng phải góc cạnh giường, tiếng động phát ra, và chiếc quần lót của con Hảo rơi xuống đất. Con bé Hảo giật mình quay lại khi nghe thấy tiếng động, liền thấy tấm lưng trần của người đàn ông thì tưởng đám lưu manh kia trở lại . Lúc đó thì Khôi chỉ đứng im, hy vọng con bé không quay lại nhìn nhưng rồi … con bé nghiêng người nặng nề mệt nhọc nói, “anh là ai ?”, Khôi im lặng trong chốc lát, không biết trả lời thế nào thì con bé lại lên tiếng, “Có phải anh biết phép tàng hình cũng như em ?” Khôi giả vờ như không nghe và đi lững thững trong phòng xem như không thấy cũng như không nghe .
Liền ngay lúc đó tiếng bước chân dồn dập vang trên hành lang, bốn năm người tay cầm vũ khí lăm lăm đi vào phòng. Cả Khôi và con bé đều im ngay, kể cả hơi thở cũng chẳng dám. Khôi nhìn con bé, con bé nhìn Khôi, cả hai tuy không nói nhưng đã thầm hiểu nhau về sự tàng hình của đối phương là điều phải giữ bí mật, và chuyện đó vô tình tiết lộ chân tướng của Khôi với con bé, và rõ đã rồi vì hắn đứng đó trần truồng mà không ai trong đám bốn năm người xông lên, nhìn thấy hết.
Khôi đưa ngón tay lên miệng thầm ra hiệu cho con bé im lặng. Đợi cho đám người kia xem xét khắp phòng xong, không kiếm được gì bọn chúng bèn trở ra, một người trong đám cằn nhằn chửi bới, “Bọn nhóc ngày nay quá đáng thiệt, muốn phá phách thì đi đâu mà phá, vào khách sạn mà phá thì quá lắm rồi, kêu công an cồng đầu hết …”.
Cửa phòng đóng lại, để lại sự yên ắng giữa Khôi và con bé trong căn phòng chật hẹp, chúng trần truồng đứng nhìn nhau với bao ý tưởng, nghi vấn ngạc nhiên hiện ra trong đầu. Có người biết được phép tàng hình ? Có bao nhiêu người trên trái đất như thế ? Anh ấy là ai ? Đang dò xét giữa đôi bên, như liền chực nhớ ra điều gì, cả hai liền vội nép người lại, hắn thì đứng đó chấp tay bịn háng, che lại vùng kín, và quay mặt vào phía tường, còn Hảo thì ngồi bên kia quàng tay che kín ngực lấy ngực, chân cũng khéo vào che lại vùng bẹn. Sự thẹn thùng lộ hẳn trên khuôn mặt ngây thơ của con bé, nó chỉ đành cúi đầu xuống để che đậy …
Một tiếng đồng hồ trôi qua, cả hai không nói năng chi cả, chỉ nhìn nhau len lén, khi con bé nhìn lên thì hắn nhìn xuống, khi hắn nhìn lên thì con bé nhìn xuống, không ai dám chạm vào ánh mắt ai cả. Hảo đã không còn sụt sùi như lúc ban đầu nữa, hắn cũng không cần phải nói lời an ủi. Nhưng đã làm con trai thì ít nhất phải lên tiếng gì đó trước mới được, để cho con bé quên đi tủi hờn, cuối cùng hắn gợi chuyện:
“Em cũng biết tàng hình ?”
“Phải!”
“Anh cũng vậy!”
Khôi ngập ngừng rồi mạnh dạn hỏi thẳng:
“Em �ấy� chuyện đó xong thì sẽ được tàng hình ?”
“Phải!” � con bé thẹn thùng đáp.
Mặt nó lại đỏ bừng lên đôi gò má hây hây đáng yêu. Khôi lại hỏi:
“Có phải lên xuất tinh rồi mới tàng hình?”
“Dạ, phải”
Nhưng chợt con bé liền giải thích:
“Em chỉ … lỡ tàng hình thôi! … Bọn chúng … hành hạ … em. Em không muốn đâu, chuyện em xuất tinh là ngoài ý muốn. Là … lỡ thôi .”
“Anh biết! Anh biết, em không cần giải thích.”
Im lặng đôi ba phút, Khôi mới nghĩ ra và tự giới thiệu:
“Anh tên Khôi . Trần Khai Khôi !”
“Em tên Hảo . Triệu Quân Hảo”
“Tên gì … mà giống con trai vậy!”
“Ừ, tánh em cũng giống con trai nữa!”
“Đâu có , anh thấy em đâu giống”
“Sao anh biết không giống, tại anh chưa biết thôi”
Sau câu nói đó, hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ như đã quen biết nhau lâu rồi. Khôi nói về cuộc đời hắn, Hảo nói về sự lớn lên cực khổ dưới sự hà khắc của mẹ ghẻ . Một lúc lâu, chợt nhớ ra đã trễ, Khôi bèn hỏi, dù đã biết:
“Nhà em ở đâu anh đưa em về”
“Thôi khỏi, tự em về được, anh về trước đi!”
“Không được, em có biết đây là đâu không?”
“Là khách sạn!”
“Khách sạn thì sao, chẳng lẽ em ở đây qua đêm. Có biết khách sạn gì không?”
“Dạ, không biết!”
“Cũng không biết đường về luôn chứ gì!”
“Dạ, không biết!”
“À, vậy cũng đòi ở lại . Thôi, để anh đưa em về! Em đừng nói lôi thôi nữa”
Nghe Khôi cương quyết thế, Hảo lưỡng lự rồi đứng dậy, nhưng giữa chừng thì ngồi thụt trở lại tay bụm lấy bẹn che kín chỗ không kín. Khôi như đoán biết liền lên tiếng trấn an,
“Anh có đề nghị này … từ nay mình không được mắc cỡ về sự trần truồng của lẫn nhau nghen! Đã là người tàng hình cả, sự lõa thể chỉ là phép tắc thông thường cần phải có…”
Hảo im lặng, không biết trả lời thế nào, tuy nghe rất có lý nhưng dù sao đi nữa thì nàng cũng là con gái, còn Khôi là con trai đương nhiên là không được. Song trong trường hợp này lại thấy lòng thành của hắn tỏ lên trên khuôn mặt thân thiện đáng yêu, Hảo lí nhí đáp:
“Thôi được. Để em cố gắng, dù sao …”
“Sao gì nữa � Khôi cắt ngang � thôi đi, để người ta khóa cửa khách sạn là tụi mình phải ở đây tới sáng!”
Hảo nghe phải bèn đứng dậy, để chứng tỏ sự thành khẩn Khôi quay mặt đi trước vừa để dẫn đường, vừa để tránh nhìn thẳng vào cơ thể trần truồng của con bé, làm cho nó phải mắc cỡ !
Khôi vừa mở cửa bước ra hành lang, chờ đợi con bé theo sau . Thình lình hắn nghe tiếng “đụi” của một vật nặng ngã xuống sàn nhà, hắn lao mình vào trong, thấy con bé nằm sóng xoài trên thảm, hai mắt nhắm nghiền. Khôi đưa tay lay mình con bé, vẫn không động tịnh nào, hắn đỡ ngồi dậy, đưa tay giật tóc mai, con bé vẫn chưa tỉnh. Hắn lo lắng vô cùng, tự hỏi chắc sức khỏe của nó không được tốt như người thường, lại gặp phải bọn lưu manh hà hiếp chịu không kham. Làm đủ mọi cách mà con bé vẫn chưa tỉnh, hắn bèn xốc con bé đứng lên, và ghè lưng đỡ nó nằm úp lên trên.
Không một mảnh vải trên người, hai thân thể non nớt của tuổi mới lớn, một ghè một trên lưng, lững thững bước …