VN88 VN88

Truyện sec 18+ Chị Hải

Truyện sec 18+ Chị Hải .Đêm hôm ấy, chị Hải không nằm trong phòng cùng với nó nữa mà bỏ ra võng nằm trùm mền ngủ kín mít còn nó một mình gậm nhấm nỗi ân hận lỡ làng, nó sợ nhất là chị báo lại cho gia đình nó biết lỗi lầm của nó thì khi ấy nó chỉ còn nước chết mà thôi chứ không còn trông mong chi nữa

Phim dành cho người trên 18 tuổi:

Truyen sec 18+ Chi Hai

Phim tâm lý 18+ Chị Hải

Phim dành cho người trên 18 tuổi:

Truyen sec 18+ Chi Hai 2

Truyện sec 18+ Chị Hải

CHỊ HẢI

Thường thường, khi bị tai nạn, người ta thường chấp nhận với hoàn cảnh gián đoạn với cuộc đời, cắt đứt mọi quan hệ bạn bè để tự giam mình bên trong bốn bức tường cô độc ; thế nhưng đối với Lợi thì tai nạn của nó lại liên kết, gắn bó chặt chẽ thêm với một chuyện tình tội lỗi loạn luân thật nồng nàn, ngất ngây đến nỗi mỗi khi nhớ lại nó không khỏi bần thần, xao xuyến, bồi hồi và ngỡ ngàng, hoang mang. Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, mái tóc ấy, nụ cười ấy cũng như thân hình, xác thịt ấy có lẽ là sẽ mãi mãi đi theo đặng mà ám ảnh nó suốt cả cuộc đời từ lúc bấy giờ trở về sau không có gì chối cãi được nữa. Ngày hôm qua đâu rồi để cho ngày hôm nay nó đành phải ngậm ngùi ôm ấp nỗi niềm nhung nhớ khôn nguôi ; đâu đây tưởng chừng như nó vẫn còn nghe thấy hơi thở bồi hồi, ngỡ ngàng cùng nhịp tim rộn ràng, e ấp của người tình thứ tám trinh trắng nguyên vẹn trong một đêm thanh vắng trừ tịch. Số là vợ chồng dì Nguyệt –dì cả của nó có đến sáu người con ( trong đó, người con gái thứ hai tên Hoa sau này dan díu với Lợi – truyện chị Hoa) và cô gái áp út hai mươi hai tuổi tên Đào Minh Hải chính là cô người tình vừa đề cập ở trên đã khiến cho nó mất ăn mất ngủ có thể nói là gần cả tháng trời sau khi kết thúc ân ái với chị. Tuy bố mẹ ở Sài Gòn nhưng chị Hải đa phần lại sống và lớn lên trên vùng đất Đà Lạt, quê nội của chị ; từ lúc bắt đầu đi học mẫu giáo, lên học tiểu học rồi qua trung học đệ nhất cấp đến đệ nhị cấp giờ đây trở thành sinh viên Đại học, chị vẫn không thể nào rời xa được quê hương thành phố hoa thơ mộng, hảo huyền.

Từ năm mười ba tuổi, sau khi ông nội qua qua đời, chị sống một thân một mình trong căn nhà nhỏ của người chú tọa lạc trên một ngọn đồi xung quanh là thảo nguyên trà mênh mông, bát ngát vì hai vợ chồng chú hùn tiền đi buôn đường dài với vài người bạn từ Bắc vào Nam các mặt hàng hải sản như cá, mực, tôm khô nhường quyền chủ nhà cho chị bấy lâu nay và lâu lâu mới trở về một lần. Lúc bấy giờ, Lợi đã học xong lớp Tám, vào kỳ nghỉ hè, được phép của bố mẹ, nó đón xe đò lên Đà Lạt chơi với chị Hải một tuần lễ ; do mấy năm trước chị Hải có về Bà Rịa chơi nên hai chị em không những từng biết nhau mà còn thân mật, quấn quýt với nhau chẳng khác gì đôi sam. Chị Hải đón Lợi ở bến xe rồi chở nó bằng xe Honda Dame của chị vào khoảng ba giờ chiều một ngày chủ nhật đẹp trời về nhà chị gần Thung lũng Tình yêu sau khoảng một tiếng dạo vòng vòng từ chợ Đà Lạt ra Hồ Xuân Hương, Dinh Decou, vườn hoa thành phố….Do cũng đang được nghỉ một tuần sau khi thi học phần nên chị Hải rất rãnh rỗi, không hề ngại ngần chi cả ; chẳng khác chi một người bảo mẫu, chị tỏ vẻ thành thật quan tâm chìu chuộng chăm sóc thằng em bạn dì quá mức tử tế. Mặc dù chị cũng có em trai út ở Sài Gòn nhưng có lẽ chắc chắn một điều là chị không thương không mến bằng Lợi đâu, bằng chứng là chị đi chợ mua thực phẩm về tự tay chị nấu những món ăn ngon lành như canh bắp cải giò heo, thịt vịt kho gừng, cá ngừ kho thơm…Ngày nào cũng vậy, chị đều chở nó đi chơi tại các địa điểm danh lam thắng cảnh như thác Pren, thác Camly, thác Buso, chùa Thiên Phúc, dinh Bảo Đại…; không những thế, hai chị em còn chụp hình cùng nhau, uống café với nhau và chị còn mua cho nó những món quà lưu niệm như tòa tháp, khung ảnh…được làm bằng gỗ thông, tăm tre.

Đó là vào ban ngày còn đêm xuống, đôi lúc hai chị em dạo chơi, rượt bắt nhau trong rừng gỗ sồi dưới ánh trăng vằng vặc sáng ; đến khi nào chán mới trở vào nhà vùi mình vào giấc ngủ ; do nhà chú chị Hải không được rộng rãi mấy, chỉ có phòng ngủ của chị Hải là duy nhất nên chị phải xếp Lợi ngủ chung với chị. Những đêm đầu tiên, quan hệ hai chị em vẫn ở mức bình thường nên chưa có chuyện gì là ầm ĩ cả mặc dầu vậy trong thâm tâm cả hai đứa đều có cảm giác hơi ngường ngượng vì dẫu sao chúng đã đang trong thời kỳ phát triển mạnh của lứa tuổi vị thành niên : chị đang học Đại học còn em tuy mới xong lớp Tám nhưng lại từng trãi qua bảy mối tình nên ít nhiều kiến thức về mối quan hệ nam nữ thọ thọ bất tương thân chúng cũng nhận thức nắm bắt được. Về nhan sắc, chị Hải dù không phải thuộc loại sắc nước hương trời nhưng nét thùy mị, duyên dáng, mặn mà của chị dễ dàng ăn đứt các cô gái khác cùng lứa tuổi. Vóc dáng chị nhỏ con và thấp nên mỗi lần đi chơi cùng Lợi, thiên hạ ai ai cũng đều ngộ nhận hai đứa là bạn bè với nhau chứ chẳng phải chị em ; tuy vậy thân thể chị vẫn phát triển cân đối hài hòa từ hai bàn chân nhỏ nhắn trắng muốt, cặp giò thon dài, cặp đùi no tròn lên đến vòng eo thon thả, gò ngực căng đầy nhưng không sồ sề, vầng lưng mềm mại và hai bờ vai đậm nét quyến rũ con gái xuân thì. Nét mặt chị hao hao tựa Đức Mẹ Maria hiền từ với vầng trán thấp, hai hàng chân mày mỏng nằm vắt ngang trên cặp mắt đen láy, long lanh nước hồ thu, cong vút hai hàng mi sắc lẻm như dao cau đến nỗi ai nhìn vào cũng đều phải chết mê chết mệt ; sống mũi chị nhỏ gọn nằm giữa hai gò má hơi cao và hai bên đôi môi xinh xắn, thắm mọng là hai lúm đồng tiền trông thật dễ thương.

Chính cái nhan sắc này, chính cái thân thể này chỉ trong một đêm mưa dầm gió bấc đã kết tinh trở thành một mối tình loạn luân tuyệt đẹp khiến Lợi không thể nào quên cho được dù là bây giờ cũng như mãi mãi về sau. Một tuần ở Đà Lạt sao mà trôi qua nhanh thế, mới đây thôi mà Lợi đã phải sắp sửa chia tay chị Hải để trở về Bà Rịa nhưng một tai nạn bất cẩn xảy ra với nó và tai nạn này chính là cầu nối nhịp phụng loan cầm sắc cho hai chị em : một buổi chiều, nó dùng thang leo lên nóc nhà tắm để đóng lại một vài cái đinh dù cho mái tôn khỏi bị gió tốc lên ; khi trở xuống, chân phải nó vừa chạm đất là tụt xuống luôn một cái hố miệng tuy nhỏ nhưng sâu khoảng nữa mét bị lá cây phủ đầy và té ngồi sụm tại chổ.

Nó nhấc chân lên vừa bước được một bước đã vội nhấc chân phải lên vì một cơn đau như xé tựa giằng không thể nào tả nổi đang rần rần lan khắp bàn chân nó khiến nó phải nhấc chân lên và nhảy lò cò cà nhắc, cà nhắc từng bước một với khuôn mặt nhăn nhó như tề thiên đại thánh. Chị Hải nhanh chóng chở Lợi vào bệnh viện cấp cứu thì mới hay là nó bị rạn xương bàn chân, phải bó bột trong thời gian khoảng một tháng ; đương nhiên là chỉ một tiếng đồng hồ sau, nó được chị chở về nhà với bàn chân phải bó bột trắng toát và cây nạng sắt bốn chấu chị mua cho kẹp nách để thay thế chân đi. Chị Hải gọi điện thoại về nhà Lợi báo tin, xin gia đình dì dượng cứ an tâm để nó ở lại Đà Lạt cho chị chăm sóc vì bây giờ vẫn còn đang kỳ nghỉ hè, vả lại nếu đưa nó về thì cũng bất tiện nhiều thứ. Lợi tuy buồn nẫu ruột vì cái chân nhưng trong lòng nó cũng rất vui bởi bỗng dưng nó lại có thêm nhiều thời gian để gần gũi chị Hải, người chị họ bạn dì ruột mà nó luôn quý mến, thương yêu. Do đã hết thời gian nghỉ nên chị Hải vào buổi sáng phải đến trường Đại học Sư phạm Đà Lạt để tiếp tục học tập phân môn mới và chỉ có Lợi nằm chèo queo một mình ở nhà trên chiếc võng xếp đung đưa.

Thời gian còn lại trong ngày, chị Hải chẳng đi đâu cả, chẳng khác gì một cô hộ lý, chị thật chịu khó chăm sóc thằng em bị tai nạn từng ly từng tý một, ngay cả đến việc tắm rửa, thay quần áo cho nó chứ đừng nói chi đến việc ăn uống, giặt giũ…Đôi khi thấy nó có vẻ buồn chán, chị mở nhạc cho nó nghe rồi dìu đỡ nó đi một vòng ra cửa cho nó ngắm trời nhìn đất một lát rồi lại trở vào ; giờ đây, buổi tối trước khi ngủ, chị Hải tự đặt thêm cho mình một việc nữa đó là nắn bóp hai chân thằng em cho máu khỏi bị tụ lại do ít cử động. Trên đời này, việc gì cũng vậy, riết rồi thành quen, không có không chịu được, tối nào cũng vậy, lúc lên giường là Lợi cứ phải chờ cho chị nắn bóp hai bàn chân xong rồi thì mới ngủ được và một lần nọ, tự dưng nó bỗng có ý nghĩ là muốn sờ nắn lấy bàn chân chị Hải vì nó thấy bàn chân chị tuy nhỏ nhưng thật thon thả, trắng ngần như bông tuyết, nó đã hành động thực sự. Chị Hải đã xê dịch bàn chân ra tỏ ý không bằng lòng nhưng sợ thằng em buồn, vả lại chị nghĩ việc ấy cũng chẳng có gì là nghiêm trọng nên chị lại để yên bàn chân cho những ngón tay Lợi sờ mó một cách vô thức mặc dù trong thâm tâm chị vẫn cảm thấy ngường ngượng làm sao ấy? Cứ vậy, mỗi đêm, khi nắn bóp chân nó, chị lại dành cho nó những phút giây thư giãn thoải mái với làn da mịn màng như lụa tựa nhung nơi hai bàn chân chị vì dầu sao đi nữa, chị cũng đã cảm thấy quen thuộc và dễ chịu, gần như không có là không chịu được thì phải? Đôi lúc, ăn quen được đằng chân lân đằng đầu, bàn tay nó sờ lên đến cả đầu gối, cả đùi chị nhưng chị vẫn lặng thinh, nhìn nó cười cười trong khi hai gò má chị cứ đỏ hây hây như trái gấc trên cành vừa chín tới. Không thể nào dối lòng được nữa, ngày qua ngày, đêm nối đêm, do những va chạm gần gũi với chị Hải ( ngoài việc nắn bóp, sờ soạng chân của nhau, đêm đang ngủ nếu mưa lớn đổ trút xuống là hai chị em cứ ôm chặt lấy nhau cho đỡ lạnh, bớt sợ ), Lợi đành phải thừa nhận là nó đã trót lỡ…yêu thầm chị lúc nào cũng chẳng hề hay biết ; vì cứ nằm mãi một chổ nên tư tưởng nó cứ lệch lạc, hết suy đông lại nghĩ tây, nó thầm nhớ lại những mối tình giữa nó với chị Đông, chị Sương, chị Liên, cô Phụng, chị Mỹ, chị Lê, cô Minh Trí rồi nó ước ao gì nó được ân ái, làm tình với chị Hải.

Có lẽ số kiếp nó là hào hoa chăng mà nó ước gì cứ được nấy nhưng lần này, lúc chị Hải ngã vào vòng tay nó thì nó cũng chưa hết nỗi bàng hoàng, ngỡ ngàng vì không sao lường trước được. Hai mươi tám ngày sau, vui mừng tột độ quá đỗi vì Lợi được cắt bột và tuy vẫn còn đi khập khiểng nhưng dù sao cũng còn đỡ hơn là cứ phải nằm một chổ trên cái võng tòn ten gần suốt cả ngày. Vì đầu óc phải để vào bài vở nên chị Hải không thể nào nhận ra được diễn biến tâm trạng thay đổi nơi thằng em họ và vì vậy, chị không đề phòng chi cả, chị vẫn đối xử với nó một cách chân tình bình thường như ngày nào. Tối thứ bảy, có thời gian rãnh rỗi vì ngày mai là chủ nhật không phải đi học, chị Hải dẫn Lợi ra rừng sồi dạo mát. Vầng trăng không tỏa sáng cho mấy nhưng hai chị em vẫn nhìn rõ từng lối đi trên con đường mòn trong rừng. Mùi trái sồi non thơm nhẹ thoang thoảng trong gió vẫn không thể nào át nổi mùi da thịt, mùi thơm xà bông Dove, mùi hương chanh lan tỏa từ thân thể, từ mái tóc chị Hải khiến cho Lợi càng lúc càng thấy chao đảo, ngất ngây. Nó lặng yên đi bên cạnh chị, tuy nghe chị nói chuyện nhưng trái tim và đầu óc nó cứ mãi nghĩ ngợi về chị ; bất chợt, một con sóc từ trong bụi rậm bị động chay vụt ra khiến chị Hải giật mình, ôm chặt lấy nó ( tính chị rất nhát, hay sợ bóng gió hão huyền ). Tuy cũng sợ sệt không kém gì chị nhưng nó nhanh chóng nhận ra đây chính là thời cơ tốt nhất cho nó được dịp tỏ tình với chị ; nó vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng mềm mại của chị rồi hổn hển áp đôi môi mình vào đôi môi nhỏ nhắn, mọng thắm như đóa hoa hàm tiếu của chị. Hoảng hồn, chị Hải ú ớ nói không thành tiếng vì miệng chị bị miệng thằng em khóa chặt, chị lắc đầu quầy quậy tỏ vẻ không đồng ý và vùng vẫy chống đối kịch liệt.

-Đừng …em. Không nên…mà. Tội lỗi lắm. Người ta thấy…thì chết – Vừa thoát khỏi đôi môi Lợi, chị Hải hổn hển nói.
Trong lúc đang nghĩ đến nước cuối cùng đó là dùng sức để cưỡng hiếp chị Hải vì thấy chị phản ứng quyết liệt, nghe chị nói thế lập tức Lợi xìu xuống ngay, cơn lửa lòng của nó như là vừa mới bị một trận mưa dập tắt. Chị Hải nói đúng! Nó làm như thế rất có tội vì nó và chị không phải người dưng mà là hai chị em bạn dì ruột thân thích về đằng ngoại. Nó buông chị ra, cúi mặt lúng túng :
-Em… xin lỗi chị. Chị đừng giận…em nghe.
Chị Hải có vẻ giận ra mặt, làm thinh bỏ đi một nước về nhà ; Lợi lầm lũi bước theo chị.
-Chị Hải! Chị nói gì đi chị. Chị tha lỗi…cho em

Đêm hôm ấy, chị Hải không nằm trong phòng cùng với nó nữa mà bỏ ra võng nằm trùm mền ngủ kín mít còn nó một mình gậm nhấm nỗi ân hận lỡ làng, nó sợ nhất là chị báo lại cho gia đình nó biết lỗi lầm của nó thì khi ấy nó chỉ còn nước chết mà thôi chứ không còn trông mong chi nữa. Nó muốn ra xin lỗi chị nữa nhưng thấy chị không nói gì nên nó không dám, cứ nằm trằn trọc mãi cho đến khuya mới chìm vào giấc ngủ mỏi mệt. Sáng hôm sau, làm xong bữa ăn sáng cho thằng em như mọi sáng trong khi nó vẫn còn đang ngủ, chị Hải đến trường và do lúc này, khi tâm trạng đã dịu lại, chị thấy rằng tối qua chị cũng có phần hơi quá với nó ở chổ cách xử sự của chị. Chị thầm nghĩ rằng chắc thằng em họ gì thì gì đi nữa cũng chưa bao giờ là hạng người như vậy đâu ; chẳng qua vì nông nổi, bức xúc bất ngờ nên nó mới có hành vi đốn mạt trên, dẫu sao đi nữa thì nó cũng đã đang dậy thì và cũng đã lớn cho nên giống như người lớn, nó biết thế nào là ham muốn, đòi hỏi. Chắc là nó đang bị ức chế, kìm nén cần phải giải tỏa chăng? Nhớ lại lúc tối qua cái cảm giác vòng tay nó ôm chặt lấy thân thể chị, đôi môi nó áp chặt lấy đôi môi chị, chị Hải dù muốn dù không cũng không thể nào tự tránh khỏi cảm giác bồi hồi, xao xuyến do sự đụng chạm xác thịt nam nữ mà có. Chị mong sao cho chóng hết buổi học để chị được mau trở về nhà mà thân thiện lại với nó, không thôi nó cứ tưởng là chị mãi giận nó thì hỏng. Mười một giờ, khi chuông tan học vừa reo, lập tức chị chạy như bay ra khỏi lớp đến nhà xe lấy xe phóng nhanh về nhà ; khi xe vừa ngừng ngay cổng, chị như một cơn lốc ào vào và gọi lớn :
-Lợi….Lợi….Em đâu rồi?
Lúc ấy, Lợi đang uống nước ở dưới bếp, nghe tiếng chị Hải gọi, nó vui mừng bước nhanh ra dù chân phải vẫn còn hơi đau. Vừa thấy Lợi ở gần ngưỡng cửa bếp, chị ôm chầm lấy nó, rối rít :
– Em đừng…buồn nghe.Chị …không giận…em nữa đâu.

Nghe chị nói như vậy, Lợi mừng rỡ vô cùng, vậy là tình cảm hai chị em chỉ sau hơn mười hai tiếng đồng hồ bị cấm vận nay đã bình thường hóa trở lại. Chỉ nói được mấy tiếng, chị Hải yên lặng rồi bỗng nhiên chị hôn lên gò má em mình mấy cái khiến thằng em hết sức ngạc nhiên quá đỗi ; tuyệt nhiên nó không biết phải ứng xử với chị mình như thế nào cả, chỉ thụ động đón nhận từng nụ hôn do bà chị họ quý hóa ban tặng cho. Suốt cả ngày hôm ấy, nó như thể là đang sống trên cõi thiên đường đầy mộng mơ hoa thơm cỏ lạ bên cạnh thiên thần ; thực tình là nó không biết phải suy nghĩ, phải nhận định và kết luận như thế nào đây về người chị bà con bạn dì cho đúng vì theo như dân gian thường nói “cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo”, liệu miệng chị nói như vậy rồi thâm tâm chị có giống như vậy hay không? Tuy thế, dù gì đi nữa thì nó cũng đủ thấy bồn chồn, ngây ngất quá đỗi khi được chị Hải hôn còn chị, lẽ đương nhiên chẳng qua là chị không muốn thằng em cảm thấy bản thân mình không bị tổn thương mà thôi chứ chị hoàn toàn không phải hạng gái dâm loàn trắc nết. Chị chỉ muốn sử dụng đôi môi của mình để thay cho lời xoa dịu Lợi giảm bớt giải tỏa căng thẳng tâm sinh lý mà thôi. Ấy vậy mà gần cả ngày hôm ấy từ trưa đến tối, nó lúc nào cũng có cảm giác như là đang bị sốt ngây ngây dại dại và lòng thì tựa chờ đợi một điều gì đó sắp sửa xảy ra cho cả hai chị em nhưng dù muốn dù không nó vẫn không thể nào lường trước được điều gì cả. Trước buổi cơm chiều, hai chị em hẹn nhau là ăn xong sẽ đi uống café và chẳng đứa nào nuốt lời cả ; ăn uống và dọn dẹp xong, cả hai thay quần áo, không quên mặc áo khoác ngoài vì trời này ra ngoài khá lạnh rồi chị Hải khóa trái cửa nhà lại, cùng Lợi đi xuống con đường dốc. Hai đứa chẳng đi đâu xa cả vì cuối con dốc là quán café Thiên Thai ; đây là kiểu quán được thiết kế chòi trong sân vườn, chị Hải và Lợi bước vào và chọn căn chòi đầu tiên. Chòi được cất đơn giản bằng hai cọc gỗ chôn đứng cao hơn đầu người một chút cùng một cọc tre gác ngang, lá dừa xé phủ kín từ trên nóc xuống sát mặt đất do đó người đứng ngoài không sao thấy được kẻ bên trong chòi đang làm gì cả ; chòi này cách chòi kia khoảng 15-20m nên khó lòng mà lắng nghe người ta nói chuyện với nhau nhưng thường thường chẳng ai vào đây mà lại tọc mạch đến mức độ như vậy. Bởi lẽ đến với Thiên Thai quán vào buổi tối chỉ có những cặp tình nhân mà thôi, khi bước vào quán chị Hải và Lợi cũng còn tỏ vẻ bình thường nhưng khi đã chui vào trong chòi rồi thì hai chị em mới bắt đầu cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, trót lỡ ngồi trên lưng cọp phải ngồi luôn chứ làm sao tụt xuống đây? Sau khi khom người chui qua ngưỡng cửa chỉ cao cỡ 0,5m thì thấy trong chòi, dưới ánh sáng đỏ mờ mờ của ngọn đèn trái ớt trông thấy rõ ràng có một cái bàn nhựa, hai cái võng và một cái phản xây bằng xi măng lót gạch men rộng khoảng 60dm, dài khoảng 1,8m. Chị Hải nói với cô tiếp viên quán đến chào mời làm một ly café sữa đá cho chị và một ly café đá cho thằng em.
– Nè, chị! Sao chị em mình lại vào đây? – Lợi lên tiếng.
– Thì…thì…cũng…bình thường thôi. Có sao đâu? – Chị Hải chống chế.
– Vậy….hai chị…em mình làm tình nhân với nhau có được không? Lợi giỡn.
– Nè, lại nói bậy, chị đánh đòn giờ đó nghe chưa? – Chị Hải vừa cười vừa cung tay cốc lên đầu nó.

Hai chị em ngồi cạnh nhau trên tấm phản, lặng yên nhấm nháp hương vị café nồng nàn, đăng đắng, mỗi đứa đang mãi miết theo đuổi những suy nghĩ riêng tư của mình ; chợt cảm thấy gió từ bên ngoài lùa vào chòi hơi lành lạnh, không ai bảo ai, thật sự là chẳng biết đứa nào cử động trước nhưng chỉ thấy chúng tự động xích người ngồi sát vào nhau cho ấm. Chẳng mấy chốc, bàn tay trái thằng em bỗng dưng mò mẫm nắm lấy bàn tay phải con chị ; dù cảm thấy hơi ngượng song chị Hải vẫn lặng thinh không phản ứng cự tuyệt chi cả. Hơi nóng từ thân thể, bàn tay đứa này đang từ từ dần dần truyền sang thân thể, bàn tay đứa kia chẳng khác gì một sự truyền nhiệt thăng hoa để trở thành một sự sôi hoặc bốc cháy khiến cho chẳng đứa nào lại không chấp nhận chào đón một cách tự nguyện như loài chim trắng lao vào cõi hư vô, hiu quạnh. Một lát, không rõ là chị Hải cảm thấy mỏi mệt hay sao ấy mà chị lại khẽ nghiêng đầu tựa vào bờ vai trái Lợi, nó dần dần cảm nhận được một sự mềm mại như tơ tựa lụa đang dần dần cọ sát vào da thịt nó ; mùi da thịt con gái trinh nguyên, mùi xa bông Dove thơm nhè nhẹ một cách quyến rũ khiến cho nó không cần phải suy nghĩ đắn đo chi cả. Tuy nhiên nó vẫn nhận thức được là nó đang làm gì, nó khẽ xoay mặt qua trái rồi khẽ hôn vào dái tai phải chị Hải hai ba lượt sau đó nó hôn tiếp lên gò má phải của chị. Cảm giác xúc động, bồi hồi, xao xuyến dâng tràn khắp cõi lòng và con tim hai chị em lúc bấy giờ, càng lúc càng lên cao chẳng khác gì một cơn sóng thần ngời ngợi từ đại dương rần rật ùa vào rồi đổ ập xuống đất liền ; con chị lặng thinh để cho thằng em hôn rồi chẳng mấy chốc, chị lại khẽ xoay mặt qua phải hôn trả vào má, vào mũi em họ mình. Những tưởng hai chị em sẽ tiếp diễn nối liền những gì mà mình và người đối diện đang làm cùng nhau nhưng không do ông trời không thuận lòng người, tiếng sấm rền vang bên ngoài khiến cho cả hai giựt mình, rời nhau ra.
– Chết, mưa rồi. Về thôi em! Chị Hải cuống quýt.

Vì khi nãy, sau khi mang café ra thì cô tiếp viên tính tiền ngay nên giờ hai chị em cứ việc thoải mái ra về, chúng rời khỏi quán nắm tay nhau vừa đi vừa chạy vừa cười giỡn dưới bầu trời đen kịt mây mưa. Thiên thai quán cách nhà không xa gì mấy nên chỉ khoảng bốn phút sau, chị Hải và Lợi đã về đến nhà vừa kịp lúc một cơn mưa mù mịt đổ trút xuống.
-Nè, tối nay chị ngủ trong phòng hay ngoài võng? Lợi chọc quê chị Hải.
-Có muốn ăn đòn không đây hả?

Chị Hải lườm nguýt thằng em một cái sắc như dao rồi vào phòng tắm thay quần áo, Lợi vào phòng trước cởi áo chemise và quần tây mắc lên mắc áo gắn tường, chỉ còn áo thun trắng ngắn tay và quần đùi trên người ; nó lên giường nằm ở mé trong, xổ tấm mền bông ra đắp. Một lát, chị Hải bước vào và dưới ánh sáng mờ ảo màu hồng nhạt của ngọn đèn ngủ, nó thấy chị thật xinh xắn tuyệt trần trong bộ quần áo đồ bộ may bằng vải thun màu xanh dương ; làn vải khá mỏng và do bộ quần áo hơi rộng so với người chị nên ít nhiều gì thì nó cũng nom được những đường nét gợi cảm, cong vút, lẩn khuất trên thân thể chị. Lặng yên không nói một lời, chị nằm xuống giường cạnh bên thằng em ; hai chị em chưa ngủ liền được mà cứ vậy lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài. Vì môi trường vùng đất Đà Lạt ít có muỗi nên cũng như ở những nhà khác, nhà chú chị Hải không giăng mùng chỉ có nệm dày phủ drap màu hồng cùng với mền bông là quá đủ để tạo ra cho hai chị em một cảm giác ấm áp, dễ chịu, thoải mái vô cùng. Lúc này, bàn tay trái của Lợi lại lì lợm, mày mò tìm kiếm bàn tay phải mềm mại như bông của người chị họ ; hai chị em xoay mặt nhìn nhau cười rồi không ai bảo ai

Truyện sec hay tại Truyensex.sbs

VN88

Viết một bình luận