VN88 VN88

Xem phim 18+ căn hộ số 69 năm 2014

Cho phép tôi kể lướt qua những tình tiết không quan trọng ở phần nầy để bạn đọc Cõi Thiên Thai hiểu rõ chuyện tình éo le nhưng đẹp tuyệt của tôi. Những phần sau bảo đảm sẽ mang lại cho bạn đọc những pha gây cấn không ngừng.

Năm 1978 vào lúc 16 tuổi, “cách mạng” cho tôi đi “cải tạo” vì tội “phản động” đã bỏ bác và đảng vượt biên theo diện bán chính thức, mặc dù gia đình đã chồng đủ tiền cho công an. Trong chuyến vượt biên tôi quen anh Trung, anh là lính Biệt Động Quân trốn trại về Mỹ Tho và gia đình nhất quyết bắt anh phải ra đi. Trong buồng giam chật hẹp công an nhốt 30 người. Tôi nhỏ tuổi nhỏ con nhất nên hay bị ăn hiếp, anh Trung thấy bất bình nên đứng ra bênh vực cho tôi. Biết anh là lính nên mọi người nể mà để tôi yên. Anh Trung ít nói, lúc nào cũng có vẻ buồn mà sau này tôi mới hiểu tại sao. Mười một tháng tôi ra tù, anh Trung gởi lời nhắn về gia đình; tôi dĩ nhiên vui vẻ nhận trách nhiệm này.

Nhà anh Trung cách nhà tôi không xa mấy, tôi đến nhà anh thì trời đã chạng vạng tối. Con chó mực trong nhà sủa vang, một người đàn bà lớn tuổi mở cửa miệng nạt:

– Không sủa nữa, vô nhà ngay!

Bà nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi:

– Chú kiếm ai?

– Dạ… con kiếm chị Phấn

Bà hằn học:

– Kiếm con Phấn để làm gì? Nó không có ở nhà!

Tôi líu lưỡi nói:

– Chị Phấn… anh Sơn…

Bà mở to mắt hỏi dồn:

– Chú nói Sơn nào?

Tôi đứng sát hàng rào nói nhỏ đúng mật hiệu anh Trung dặn dò:

– Dạ Sơn một thùng vàng ba thùng đỏ

Bà thay đỗi hẳn thái độ, mở rộng cửa hàng rào tươi cười nắm tay kéo tôi vào nhà:

– Cháu vô đây, vô nhà chơi

Rồi bà gọi vào trong:

– Phấn ơi!

Một người chừng 25, 26 tuổi dáng gầy guộc và da thịt xanh xao bước ra:

– Dạ mẹ kêu con

Bà kéo tay tôi đến gần thì thầm:

– Có tin của thằng Trung

Đến phiên chị Phấn mừng rỡ, chị cũng nắm chặt tay tôi:

– Cám ơn em đã mang tin đến. Anh Trung… chắc đi không lọt phải không? Anh Trung đang ở đâu? Anh Trung có làm sao không?

Tôi để ý thấy chị có một nét đẹp lạ thường, mắt chị lúc nãy mờ đục bây giờ sáng hẳn lên. Chị không đợi tôi trả lời đã hỏi dồn:

– Anh Trung có viết thư gì cho chị không?

Chị nói dứt câu thì ho sặc sụa. Mẹ chị vội nói:

– Con ngồi nghỉ cho khỏe. Hường à, thuốc sắc xong chưa? Mang ra đây cho chị cả uống.

Tiếng dép lẹp kẹp từ phía sau, rồi một bóng người nhỏ nhắn mang một bát lớn bước ra:

– Xong rồi mẹ ạ. Nguội vừa uống rồi.

Hường trạc khoảng tuổi tôi và khuôn mặt rất giống chị Phấn, có phần đẹp hơn. Tôi nghe tim đập mạnh khi Hường nhìn tôi nhoẻn miệng cười. Tôi đứng đực mặt ra nhìn trân. Hình như tôi đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng mỏ ác ngay lúc đó!

Bà mẹ anh Trung bắt chị Phấn phải uống hết bát thuốc mới cho hỏi chuyện. Chị Phấn mau mắn cầm bát thuốc uống một hơi. Hường ngồi kế bên. Mẹ anh Trung và chị Phấn thay nhau hỏi, tôi trả lời như cái máy. Thỉnh thoảng tôi liếc Hường thì thấy Hường cũng nhìn tôi. Thú thật tôi chỉ muốn hai người hỏi hoài để tôi có dịp ở lâu hơn.

Nhưng rồi cũng hết chuyện. Chị Phấn mắt đỏ và sưng húp vì khóc quá nhiều. Mẹ anh Trung nhẹ nhàng khuyên:

– Thôi con ạ. Số phần vợ chồng hai đứa phải như vậy thì mẹ cũng không biết làm sao hơn. Mẹ có đứa con dâu biết lo lắng biết hy sinh như con thì mẹ vui lắm. Con ráng giữ gìn sức khỏe mà lo cho mấy đứa con…

Con chó lại sủa lớn, lần nào tiếng sủa chứa đựng một sự thù hằn mà tôi có cảm giác thật rõ ràng. Tiếng đàn ông nạt:

– Địt mẹ mày có tin mày không ngưng sủa ngay lập tức ông bắn một phát vào đầu cho coi

Chị Phấn vội nói to:

– Chú Dũng đó hả? Có chuyện gì mà tìm tôi hôm nay? Hôm nay tôi được nghỉ làm mà?

Tiếng một người đàn ông khác cười hô hố giọng rất nham nhở:

– Thủ trưởng Sáu nói cần chị Sáu ra … tiếp khách liền bây giờ.

Hắn nhấn mạnh hai chữ “tiếp khách”, rồi nói tiếp:

– Thủ trưởng nói cần mấy cái miệng của chị để giúp mua bán trót lọt.

Hường quắc mắt đứng dậy, chị Phấn vội nắm chéo áo của Hường, đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng. Mẹ anh Trung hột thoảng nói thật nhỏ:

– Con đừng lên tiếng, kẻo chúng nó lại bắt con đi cùng chị Phấn đấy. Trốn lánh được bọn quỷ dâm dục bấy lâu nay, con rán nhịn đến tuần sau là thoát nạn rồi con ạ. Nghe lời mẹ nhé!

Chị Phấn nói vọng ra sân:

– Được rồi, để tôi thay quần áo rồi ra liền. Hai anh về trước đi.

– Không được, thủ trưởng nói phải ra gấp. Vã lại…..

Hắn cười hô hố:

– Thay quần áo làm chi, chút nữa cũng đâu cần quần áo gì

Chị Phấn và Hường cùng đỏ mặt. Hường không dằn được nói lớn:

– Đồ khốn nạn!

Tiếng đàn ông lao xao mừng rỡ:

– Hường phải không cưng? Thủ trưởng và tụi anh tìm em mấy tuần nay mà lần nào con mẹ già phản động cũng nói là em đi vắng. Hôm nay nhất định em phải đi với tụi anh. Muốn tụi anh tiếp tục bao che cho gia đình thì em không thể từ chối hoài được đâu, chị của em “xài” nhiều quá lỗ nào cũng lỏng le hà. Ha ha ha

Có tiếng mở cổng, tiếng chó sủa dữ dội rồi có tiếng hét:

– Địt mẹ mày dám cắn ông

Đoàng, tiếng súng nổ vang.

Chị Phấn sợ hãi, đẩy tôi và Hường ra sau:

– Mẹ, mẹ ra chốt cửa lại để cản tụi nó một chút. Còn em… anh Trung nhờ em đến gặp chị tức là anh Trung tin tưởng em thì chị cũng đặt hết lòng tin nơi em. Chị giao Hường cho em lo dùm, em dẫn Hường chạy ngã sau trốn khỏi đây. Có tin gì chị sẽ đi tìm em.. chị biết nhà em rồi… đi đi, đi mau lên

Tiếng báng súng đập rầm rầm vào cửa hòa lẫn tiếng nạt nộ. Khi nghe tiếng súng nổ tôi són đái trong quần, nhưng khi nghe chị Phấn giao cho nhiệm vụ bảo vệ Hường, tôi nổi máu anh hùng rơm gật đầu nhận lời liền.

Hường chắc cũng biết nguy hiểm nên nắm tay tôi tuồn ra cửa sau. Bàn tay Hường chạm tay tôi khiến tôi như bị điện giật. Ôi cảm giác của thằng con trai mới lớn lần đầu tiên được đứa con gái tự động nắm tay thiệt đã điếu làm sao, tôi lại… són lần nữa, nhưng lần này không phải són đái mà là són tinh.

Hai đứa băng ra ngã sau, chui qua một lỗ hổng che dấu rất khéo léo giữa hàng rào tre mà chạy. Bỏ mặc tiếng la hét, tiếng chửi rủa phía sau.

Chạy một đỗi, Hường bình tỉnh lại nên có vẻ mắc cỡ muốn rút tay ra, nhưng tôi đâu có ngu gì mà để lỡ cơ hội nên không buông. Đi chậm lại song song với Hường, tôi mạnh dạn nói:

– Đừng lo gì hết, từ đây về sau anh thề sẽ lo lắng và bảo vệ cho em

Hường liếc sang hứ nhỏ:

– Ngon không, mới gặp tự nhiên lên chức anh rồi kêu người ta là em ngon lành

Hai đứa im lặng đi bên nhau. Rồi Hường bắt chuyện:

-… Tên gì?

– À, à… anh tên Trinh

– Tên giống con gái

Hường cười dòn tan. Tôi nghe được mùi xà bông thơm từ người Hạnh tỏa ra. Tôi biết chắc là tôi đã có một tình cảm đặc biệt với Hường

Nói vậy nhưng Hường vẫn để yên cho tôi nắm tay suốt đoạn đường. Về tới nhà tôi trình bày mọi chuyện cho má tôi nghe. Ba tôi đi học tập cải tạo tận ngoài Bắc nên má tôi nghe xong là thông cảm ngay cho hoàn cảnh của Hường. Má vuốt tóc Hường mà nói:

– Thôi, con ở tạm nhà bác vài bữa. Có cơm có cháo gì thì bác cháu mình cũng chia nhau.

Hường ôm má tôi bật khóc. Má tôi cũng tự nhiên bật khóc.

VN88

Viết một bình luận